Cô Gái Cho Ông Cụ Ăn Mày 1 Bát Phở Tại Quán Ăn Của Cô, Ông Cụ Để Lại 1 Vật Trên Bàn Khiến Cô Sốc:
Dưới bầu trời Hà Nội mưa phùn dai dẳng, quán phở nhỏ của chị Hương nép mình khiêm tốn trên một góc phố cũ kỹ. Quán có từ ngày mẹ chị còn sống, và giờ đây, chị Hương một mình quán xuyến tất cả. Quán chỉ có vài bộ bàn ghế gỗ cũ, những bức tranh phong cảnh treo trên tường đã bạc màu theo thời gian.
Hôm nay là một ngày ế ẩm. Chị Hương đứng sau quầy, nhìn những tờ hóa đơn xếp chồng lên nhau. Tiền nhà, tiền điện, tiền nguyên liệu… mọi thứ đều quá tải so với thu nhập ít ỏi từ quán. Chị khẽ thở dài, tay mân mê chiếc nhẫn cưới trên ngón tay, lòng tự hỏi liệu có nên đem nó đi cầm để có tiền trang trải cho quán và lo cho hai đứa nhỏ ở nhà.
Trời mỗi lúc một lạnh hơn. Tiếng chuông gió kêu khẽ khi cánh cửa quán mở ra. Một ông lão bước vào, dáng vẻ khắc khổ. Bộ quần áo đã sờn rách, đôi giày cũ sũng nước. Mái tóc bạc rũ xuống che đi đôi mắt sâu thẳm. Ông đứng lặng bên cửa, đôi tay run run siết chặt chiếc mũ cũ kỹ.
Chị Hương nhìn ông với ánh mắt thương cảm. Bằng một cử chỉ nhẹ nhàng, chị lấy chiếc khăn sạch đưa cho ông. "Bác lau người đi, trời mưa thế này chắc lạnh lắm."
Ông lão cúi đầu cảm ơn, giọng nói khàn khàn: "Cô ơi, tôi... tôi chưa ăn gì mấy ngày nay. Tôi không có tiền... chỉ xin một chút nước để đỡ khát..."
Chị Hương khựng lại. Trong lòng chị, những ký ức nghèo khó thuở nhỏ ùa về. Chị cũng từng có những ngày phải nhịn đói để dành phần cơm cho em gái. Không chút do dự, chị nhẹ nhàng nói: "Bác cứ ngồi đi, con nấu cho bác một bát phở nóng."
...
⚠️ Tuyên bố miễn trừ trách nhiệm: Video câu chuyện này được trình chiếu cho mục đích giáo dục và truyền cảm hứng và không nhằm mục đích làm xấu hổ hoặc hạ thấp bất kỳ ai liên quan. Nó chủ yếu để giải trí cũng như để giáo dục và truyền cảm hứng cho mọi người sống theo các tiêu chuẩn đạo đức. ⚠️