Ma-thi-ơ 5:17-20 – LÒNG SÙNG KÍNH VÀ SỰ TÔN TRỌNG
17 Các ngươi đừng tưởng ta đến đặng phá luật pháp hay là lời tiên tri; ta đến, không phải để phá, song để làm cho trọn. 18 Vì ta nói thật cùng các ngươi, đương khi trời đất chưa qua đi, thì một chấm một nét trong luật pháp cũng không qua đi được cho đến khi mọi sự được trọn. 19 Vậy, ai hủy một điều cực nhỏ nào trong những điều răn nầy, và dạy người ta làm như vậy, thì sẽ bị xưng là cực nhỏ trong nước thiên đàng; còn như ai giữ những điều răn ấy, và dạy người ta nữa, thì sẽ được xưng là lớn trong nước thiên đàng. 20 Vì ta phán cho các ngươi rằng, nếu sự công bình của các ngươi chẳng trổi hơn sự công bình của các thầy thông giáo và người dòng Pha-ri-si, thì các ngươi chắc không vào nước thiên đàng.
- Đây là lời xác nhận đặc biệt nhất của Chúa Giê-su trong loạt bài giảng trên núi, Ngài trình bày tính chất vĩnh cửu của luật pháp.
- Nhiều lần người ta tưởng Chúa đả phá luật pháp, khi Ngài bênh vực các môn đệ lúc họ bứt bông lúa mì (Mác 2:23-28) hoặc chữa lành người teo tay trong ngày Sa-bát (Mác 3:1-6) … nên đã có sự tranh luận xảy ra: có thật Đức Chúa Giê-su đã phán câu nầy không?
- Người Do Thái dùng chữ “Luật pháp” theo 4 nghĩa khác nhau: (1) Chỉ 10 điều răn (2) Chỉ Ngũ Kinh của Môi-se (3) “Luật pháp và Lời tiên tri” để chỉ toàn bộ Kinh-thánh Cựu ước (4) Chỉ Luật pháp truyền khẩu.
- Câu chuyện không rửa tay trước khi ăn (Ma-thi-ơ 15:1-20) cho thấy người ta tin rằng tất cả những luật truyền khẩu được thêm vào 10 điều răn đều là luật pháp!
- Đức Chúa Giê-su đã phán câu nầy ám chỉ luật pháp 10 điều răn, với tính chất thiêng liêng, thánh khiết và vĩnh cửu!
- Hai nguyên tắc quan trọng nhất của 10 điều răn là: (1) Tìm kiếm ý muốn của Chúa (2) Khi tìm được thì dùng cả đời để thực hiện!
- Nền tảng quan trọng nhất của 10 điều răn là SỰ SÙNG KÍNH và TÔN TRỌNG. Tôn kính Chúa nên:
(1) không thờ thần khác
(2) không làm tượng
(3) không làm ô danh Chúa
(4) tôn trọng Ngày của Chúa
Ta tôn trọng: (5) Cha mẹ
(6) mạng sống người khác
(7) nhân phẩm
(8) tài sản người khác
(9) sự thật
(10) mọi thứ thuộc quyền người khác!
Đó là sự tôn kính Đức Chúa Trời và kính trọng đồng loại.
- Ngài phản đối việc đặt thêm những chi tiết nhỏ nhặt để buộc người ta làm theo vì tưởng như vậy là làm trọn luật pháp, Ngài muốn con người trở lại với căn bản của luật pháp đó là TÌNH YÊU và SỰ KÍNH TRỌNG, Ô-sê 6:6. Vì ta ưa sự nhân từ mà không ưa của lễ, ưa sự nhìn biết Đức Chúa Trời hơn là ưa của lễ thiêu.
- Chúa Giê-su đến để chỉ cho người ta thấy thế nào mới thật sự là nguyên tắc và căn bản của luật pháp. Sự sùng kính và tôn trọng là chất liệu vĩnh cửu trong mối quan hệ với Chúa và người.
- Câu 18. “đương khi trời đất chưa qua đi, thì một chấm một nét trong luật pháp cũng không qua đi được cho đến khi mọi sự được trọn.” Nhiều người đơn sơ giải thích rằng: mọi sự được trọn là lúc Chúa chết trên thập tự giá, vì lúc đó Chúa Giê-su phán: “mọi việc đã được trọn” (Giăng 19:30) – Tuy nhiên hãy xem phần đầu câu 18 sẽ thấy rõ: “trời đất chưa qua đi”…
- Câu 19. Kết quả của việc “Hủy điều răn và dạy người khác! Giữ và dạy người khác!” – Cực nhỏ là một lối dùng từ. Là không còn gì cả.
- Câu 20. Chúa Giê-su cảnh cáo: đừng cho Cơ-Đốc giáo là dễ! Người ta cho rằng Chúa Giê-su đến để kết án luật pháp, tiêu diệt luật pháp (c. 17a) nhưng Ngài bảo sự công bình chúng ta phải hơn người Pha-ri-si!
- Làm sao được? Ngài muốn nói gì? Thầy thông giáo và người Pha-ri-si có một nỗi khát khao cùng cực là làm trọn luật pháp tới mức tuyệt đối, nỗi khát khao ấy ám ảnh họ, cả đời họ tuân thủ những chi tiết nhỏ nhặt và chỉ khi làm một cách tỉ mỉ, họ mới thấy thỏa mãn. Chúng ta phải trổi hơn họ trong nỗi khao khát sự công bình, khao khát tình yêu, khao khát sự sùng kính Đức Chúa Trời và tôn trọng đồng loại, ta phải nuôi dưỡng lòng khao khát đó để tự nó sản sinh ra sự vâng lời và hành động yêu thương. Họ giữ để được người khác và chính mình chứng nhận sự công bình, chúng ta giữ vì đó là niềm vui khi được vâng theo Lời Chúa và trở nên giống như Ngài. Đó là sự trổi hơn!
- Ngài từng nói “Khốn cho các ngươi, thầy thông giáo và người Pha-ri-si, là kẻ giả hình! Vì các ngươi đóng nước thiên đàng trước mặt người ta; các ngươi không vào đó bao giờ, mà có ai muốn vào, thì lại ngăn trở.” Ma-thi-ơ 23:13. Nước thiên đàng chỉ dành cho những ai giữ điều răn, nhưng giữ theo ý muốn Chúa chứ không phải theo sự suy diễn của con người.