Phu xe cho xe chạy rất nhanh, tiếng gió rít gào bên tai ta không ngớt.
Từ khi ta hạ sinh cặp song sinh kia, cơ thể vốn đã hư nhược, lúc này cả một ngày không ăn uống gì, lại thêm nỗi đau mất đi người thân yêu nhất, sắc mặt ta dần mất đi huyết sắc.
Liên Nhi cẩn thận đắp áo choàng lông có trắng lên người ta, chốc chốc lại nhìn ta, chốc chốc lại nhìn ra ngoài rèm xe, trong mắt dần dần nhuốm đầy vẻ lo lắng.
“Phu xe...” Liên Nhi cảm nhận được bàn tay ta vịn vào tay nàng ấy đã lạnh buốt như một tảng băng, cuối cùng định kéo màn xe muốn gọi phu xe dừng xe ngựa lại để ta nghỉ ngơi.
“Liên Nhi, không cần.” Ta ra hiệu cho Liên Nhi không cần gọi phu xe.
So với tình trạng cơ thể ta lúc này, việc trở về cung quan trọng hơn nhiều.
Nếu để đến lúc trời sáng hắn, muốn trở về cung Vĩnh An mà không gây chú ý, sợ rằng sẽ không dễ dàng.
#truyenhay #truyenaudio #baihoccuocsong #giaitri #truyenngontinh #reviewphim #truyệnnữcường