Ta giả nam nhân, thay thế ca ca làm Ngự sử suốt ba năm. Bởi vì nhút nhát, chưa từng dám đối đầu với ai. Hoàng thượng mắng ta vô dụng, bóng gió bảo phải tìm được sơ hở của Nhiếp chính vương, dâng tấu buộc tội khiến hắn phải chết. Nếu hắn không chết, thì người chết sẽ là ta. Thế thì còn gì là công bằng nữa?
Để giữ mạng, ta bám theo hắn dai như đỉa, cả ngày lẫn đêm. Cuối cùng phát hiện trong phòng hắn có một gian mật thất. Không ngờ tới, lúc ta dẫn đồng liêu của Ngự sử đài, đầy hăm hở xông vào, lại nhìn thấy trên tường treo đầy tranh vẽ chân dung ta. Mà Nhiếp chính vương ngày thường mặt lạnh nghiêm nghị, nhưng lúc này y phục lại xộc xệch, nửa trong nửa ngoài, hắn đang… đang làm chuyện đó!