Bộ đam này khá nổi, ít nhất đối với mình là như vậy, nên chắc sẽ có người đọc rồi và có người chưa đọc, nhưng mình có thể chắc chắn một điều là những ai đã đọc rồi thì sẽ không thể nào cất lời chê bai được, thế còn những người chưa đọc? Tin tớ đi, mọi người sẽ không cảm thấy lãng phí thời gian đâu.
Đầu tiên thì phải nói đến thế lực hùng hậu của Diệp Tam gia một chút. Là một cây đại thụ vững chắc trên cả vững chắc trong sáng lẫn của chốn thủ đô kinh kỳ, có thể nói mọi hành động của Diệp gia đều có thể ảnh hưởng tới chính trị – kinh tế của cả nước lúc bấy giờ, mà Tam gia lại thân là người thừa kế đương thời của Diệp gia nên mọi người có thể tưởng tượng được thế lực của chú ấy như thế nào rồi đó.
Tiếp theo là gia thế của Hạng Viễn
Năm đó, lúc Hạng Viễn mới 14 tuổi trải qua nỗi đau mất mẹ, lại bị bố ruột và mẹ kế vứt bỏ, lang thang đầu đường xó chợ ở nước Mỹ.
Cũng năm đó, Diệp Tam gia được huấn luyện thành người thừa kế gia sản của Diệp gia bị ám hại, phải qua Mỹ chữa trị, ai ai cũng cho rằng Diệp Tam gia được tiếp tục làm người thừa kế là chuyện không thể nào.
Ấy vậy mà số phận đưa đẩy Diệp Tam gia lái xe lăn đi qua con ngõ nọ, để cho cậu nhóc Hạng Viễn bị đánh đến cả người máu me nhào vào lòng mình khóc nức nở. Mỗi người họ đều xem đối phương là khúc gỗ cứu mạng mà ôm thật chặt.
Vậy nên Diệp Tam gia lại đứng lên một lần nữa, làm lại tất cả để trở thành một Diệp Tam gia người người đều kính nể cùng sợ hãi, đường đường chính chính giữ lấy gia sản và toàn bộ Diệp gia trong tay và cũng lấy được sự chấp thuận về danh phận của Hạng Viễn. Công việc bề bộn quá nhiều khiến cho Tam gia không có nhiều thời gian bên cạnh Hạng Viễn, vì vậy mà sự nuông chiều dung túng dành cho y tăng lên gấp bội. Mà Hạng Viễn cũng xem đó là đương nhiên mà tiếp nhận, hưởng thụ. Đến khi lỡ tông chết con trai của gia tộc đối thủ thì Hạng Viễn một lần nữa bị đưa qua Mỹ, mà Tam gia trước nay cưng cậu như châu báu chỉ để lại từ cút. Một lần đi này mất 2 năm, 2 năm để cậu chờ đợi, 2 năm để cậu oán hận và thích nghi với cuộc sống, ấy vậy mà cho đến khi tưởng như có thể làm lại cuộc đời một lần nữa thì Hạng Viễn lại bị xe tông mà chết. Đến đây có thể mọi người sẽ cảm thấy oán hận Tam gia bởi vì chính bản thân Hạng Viễn sau khi sống lại cũng oán hận, cũng từng thề rằng sẽ khiến Tam gia chịu đựng nỗi đau mà mình từng chịu, thế nhưng cậu có làm được không.
Không đâu! Cậu không làm được.
Cậu không thể chống lại sự ôn nhu, bao dung cùng bá đạo của người đàn ông đó. Vậy nên, cậu lựa chọn một lần nữa ở bên cạnh người đàn ông đó một lần nữa. Nói thật, chuyện này có mấy ai làm được, một lần nữa lựa chọn ở bên cạnh người đàn ông đã từng khiến mình chịu đựng biết bao tuổi nhục, đau khổ, mấy ai làm được chứ?
Vậy nên cậu muốn có sự nghiệp riêng, có tri thức, cậu muốn chừa cho mình một con đường lui, lỡ như sau này bị vứt bỏ một lần nữa, cậu cũng không phải ăn đắng nuốt cay giống kiếp trước.
Cả câu chuyện với 77 chương bao gồm cả phiên ngoại để lại cho người ta rất nhiều khung bậc cảm xúc, thế nhưng thực sự mà nói cảm xúc thật sự vỡ òa ở chương phiên ngoại cuối cùng. Khi mà mọi chuyện bị phơi bày ra ánh sáng, lý do mà một Tam gia bao dung nuông chiều cậu lại vứt bỏ cậu một cách tuyệt tình như vậy, điều này Hạng Viễn sau cùng cũng biết, nhưng cậu không biết 2 năm cậu ở Mỹ Tam gia đã trải qua như thế nào, cậu cũng không biết sau khi chết Tam gia dần trở nên điên cuồng biết bao nhiêu. Mà cũng không cần biết đâu vì tớ thực sự không nỡ để Hạng Viễn biết, tất thảy kiếp trước cứ xem như mây bay, vì cuối cùng hai người rồi cũng hạnh phúc.