Vì Nghèo Mà Chấp Nhận Đi Đẻ Thuê Ai Ngờ Về Nhà Chủ Tịch Lại Cưng Chiều Hết Mực:
Sài Gòn những ngày nắng cháy, trong con hẻm nhỏ ở quận Bình Tân, nơi khói xe và tiếng trẻ con khóc lẫn lộn, Lê Thị Mỹ Linh – một cô gái 17 tuổi – vẫn lặng lẽ đẩy chiếc xe ve chai qua từng ngõ ngách. Gương mặt cô thanh tú, nhưng đôi mắt lúc nào cũng buồn, như giấu kín cả một câu chuyện dài. Nhà Linh nằm nép mình giữa khu lao động nghèo, mái tôn rỉ sét, tường loang lổ, chỉ đủ che mưa che nắng cho bốn con người: cô, ba cô – ông Tâm, mẹ kế – bà Huệ, và cô em gái cùng cha khác mẹ tên Bé Na. Mẹ ruột của Linh bỏ đi khi cô vừa tròn năm tuổi, để lại ông Tâm một mình nuôi con. Hai năm sau, ông cưới bà Huệ, người phụ nữ mà ông hy vọng sẽ mang lại chút ấm êm cho gia đình. Nhưng niềm tin ấy nhanh chóng tan thành mây khói khi Bé Na ra đời và bà Huệ lộ rõ bản chất mê cờ bạc hơn cả mạng sống.
Cái nghèo không phải là nỗi đau lớn nhất của Linh. Thứ khiến cô day dứt chính là bà Huệ. Người đàn bà ấy nghiện bài bạc đến mức điên cuồng, sẵn sàng vét sạch tiền ông Tâm kiếm được từ những ngày làm thuê cực nhọc để ném vào lô đề, đỏ đen. Bé Na, mới chín tuổi, đáng lẽ được đi học tử tế, nhưng lại phải chen chân vào lớp xóa mù chữ ở ngôi chùa gần nhà, vì bà Huệ không bao giờ chịu chi tiền cho con bé. Còn Linh, cô nghỉ học từ lớp sáu, tám năm nay cắm mặt vào đống ve chai, ngày nào cũng đẩy xe từ sáng sớm đến tối mịt, chỉ mong kiếm vài đồng phụ ba nuôi gia đình. Cô biết đọc, biết viết, nhưng chữ nghĩa với cô chỉ đủ để không bị gọi là mù. Cuộc sống của Linh là chuỗi ngày dài bất tận, không mơ mộng, không hy vọng, chỉ có trách nhiệm và sự cam chịu.
Hôm ấy, trời vừa sáng, Linh đã dậy chuẩn bị xe đi nhặt ve chai như thường lệ. Nhưng khác mọi ngày, Bé Na không được đi học. Bà Huệ, với giọng điệu cay nghiệt, bắt con bé ở nhà cầm xấp vé số ra đường bán. Linh nhìn em, lòng nhói lên, linh cảm điều chẳng lành, nhưng cô chẳng dám mở miệng. Đến tối, khi hai chị em vừa ăn xong bữa cơm chỉ có cơm trắng và chút nước mắm, tiếng cãi vã từ phòng ngoài vang lên, xé tan sự yên tĩnh mong manh của căn nhà. Ông Tâm, giọng khàn đặc vì mệt mỏi, gằn lên với bà Huệ:
...
⚠️ Tuyên bố miễn trừ trách nhiệm: Video câu chuyện này được trình chiếu cho mục đích giáo dục và truyền cảm hứng và không nhằm mục đích làm xấu hổ hoặc hạ thấp bất kỳ ai liên quan. Nó chủ yếu để giải trí cũng như để giáo dục và truyền cảm hứng cho mọi người sống theo các tiêu chuẩn đạo đức. ⚠️